Bỗng nhiên ngủ dậy thấy bản thân không thể cử động được nữa, bắt buộc phải nằm bất động trên giường và phụ thuộc người chăm sóc. Đi hết từ viện này tới viện khác, tỉnh này sang tỉnh kia, ai đến thăm thấy cảnh đó cũng phải lắc đầu chảy nước mắt vì nghĩ hết hy vọng. Tình cờ cô biết đến lương y Lý sinh Phúc, đây như ngọn cỏ cuối cùng để cô bám vào, chỉ sau một thời gian căn bệnh quái ác trong cô đã được đẩy lùi. Đó là câu chuyện của cô Phạm Thị Nguyệt – bệnh nhân mắc phải căn bệnh u dây thần kinh.
Thêm một lần chuyển viện là thêm một lần thất vọng
Vào tháng 7 năm 2019 cô Phạm Thị Nguyệt trú tại thị trấn Kbang huyện Kbang tỉnh Gia Lai thức dậy trong trạng thái sốt, lưỡi rụt lại, mồm méo, mắt trái không thể mở được, mặt phệ xuống biến dị dạng và cổ sưng to. Các đầu ngón tay tê hết và bả vai bên phải không thể cử động được. Phần sưng ở cổ ấn vào thì thấy cứng như cục đá.
Từ đó cô không thể làm bất cứ một hoạt động sinh hoạt nào, thậm chí cả những việc như chải đầu, tắm rửa. Tất cả mọi việc đều cần có người giúp đỡ.
Khi ấy, người nhà cô như ngồi trên đống lửa, chồng cô là chú Giản Viết Cần đưa cô hết viện này đến viện khác, từ tỉnh này đến tỉnh khác. Nghĩ lại những ngày tháng khó khăn khi ấy, chú Cần vẫn còn nhớ như in: “Người bà ấy cứng như khúc gỗ, đưa cái khăn xuống cổ lót mà không sao nhấc đầu lên được.”
Cứ thể hai vợ chồng đua nhau xuống viện ở thành phố Quy Nhơn, tại đây bác sĩ điều chuyển cô lên viện Nhiệt đới. Sau khi xét nghiệm máu, cô được chẩn đoán mắc bệnh phổi, khi về cơ thể cô vẫn đau đớn chứ không hề suy chuyển.
Gia đình thấy không ổn tiếp tục đưa cô Nguyệt lên viện Đông y tỉnh chữa trị 10 ngày. Tại đây bệnh của cô càng ngày càng trở nặng. Người nhà chuyển cô sang viện đa khoa và rồi lại về khoa thần kinh ở bệnh viện thành phố Quy Nhơn. Tại đây, bác sĩ chẩn đoán cô bị bệnh vành đai vòm hầu. Từ khoa thần kinh, cô chuyển sang khoa ung bướu, các bác sĩ chỉ cho cô uống morphine chứ cũng chưa tìm ra được bệnh.
Cuối cùng bác sĩ gợi ý người nhà nên đưa cô lên bệnh viện tại thành phố Hồ Chí Minh. Cô nằm ở viện thêm 4 ngày nữa, tình trạng của cô càng ngày càng xấu. Cô không ăn uống được gì, ăn cháo cũng chỉ được 1, 2 thìa đầu. Vì dùng quá nhiều morphine dẫn đến cô bị lệ thuộc vào thuốc. Lúc này, người làng trên xóm dưới đến thăm hay người trong gia đình cũng đều đã hết hy vọng.
Tìm thấy tia hy vọng giữa cảnh tình tuyệt vọng
Giữa lúc ấy, cô được hàng xóm bày cho số điện thoại của lương y Lý Sinh Phúc tại HTX thuốc nam họ Lý Ba Vì. Có bệnh thì vái tứ phương, cô đồng ý để các con đặt thuốc về dùng thử. Sau khi uống 5 ngày mắt cô đã mở được, sau 20 ngày cổ cũng dần quay được. Sau 2 lộ trình thuốc bệnh một lần nữa phát lại. Lương y Lý Sinh Phúc luôn kề cận động viên cô tiếp tục kiên trì tin tưởng dùng thuốc, đắp thuốc.
Ông trời không dập tắt hoàn toàn hy vọng, đến thời điểm hiện tại cô Nguyệt đã khoẻ mạnh trở lại, ăn uống và sinh hoạt bình thường, không cần phải nhờ đến sự giúp đỡ của bất kỳ ai. Cô xúc động nói: “Tôi xin cám ơn chân thành lương y Phúc, cám ơn nhà thuốc. Thực sự không có gì bằng nhà thuốc mình.”
Qua đó cô cũng khuyên và động viên mọi người kiên trì, đừng nghĩ mình mắc bệnh ung thư quái ác mà từ bỏ hy vọng. Mình phải tự tin, tin tưởng nhà thuốc điều trị cho mình và tin rằng mình sẽ khỏi được bệnh.
Trên chặng đường hành nghề cứu người của HTX thuốc nam họ Lý Ba Vì, nhìn những bệnh nhân mạnh mẽ với khát vọng sống mãnh liệt như cô Nguyệt đã tiếp thêm rất nhiều động lực cũng như cho thấy công việc của nhà thuốc càng thêm ý nghĩa, qua đó cũng đã tiếp sức thêm cho những bệnh nhân không may mắc bệnh hiểm nghèo tiếp tục chiến đấu với bệnh tật.
BÀI VIẾT LIÊN QUAN