Sáng sớm, khi sương còn phủ trắng triền núi Yên Sơn (Ba Vì), lương y Lý Sinh Phúc đã khoác chiếc gùi tre lên vai, cùng vài lương y đi hái thuốc. Con đường quanh co dẫn vào rừng, hai bên là mùi thơm dìu dịu của cỏ dại, xen lẫn hương lá khôi, cam thảo, đinh lăng – những vị thuốc quý đã gắn bó với bao thế hệ người làm nghề thuốc nơi đây.
Khi mặt trời lên cao, gùi thuốc đầy, ông trở về nhà thuốc – nơi phơi phóng, phân loại và sao tẩm từng vị theo đúng quy trình cổ truyền. Mùi thuốc phảng phất trong gió, vừa ngai ngái, vừa dễ chịu, đây là mùi vốn quen thuộc với những người làm thuốc nam.
Buổi sáng, sân nhà lương y Lý Sinh Phúc đã có người đến chờ. Có cụ già đau khớp gối lâu năm, có người bị viêm dạ dày, cũng có cả người ở xa lặn lội về chỉ để được ông bắt mạch. Gian nhà nhỏ thoang thoảng mùi thuốc phơi, tiếng trò chuyện xen lẫn tiếng ghi chép đều đặn. Ông Phúc lặng lẽ lắng nghe, nhìn sắc mặt, bắt mạch, đôi tay già mà vẫn chắc, từng đường gân nổi rõ dưới ánh sáng ban mai.
Từ sáng đến chiều, dòng người vẫn đều đặn tìm đến. Mỗi người một bệnh, một thể trạng khác nhau, nên mỗi thang thuốc ông bốc ra đều khác – không chỉ khác về vị, mà khác cả trong cách ông cân nhắc, thêm bớt. Ông vẫn thường nói, thuốc Nam không chỉ là lá, rễ, hay thân cây, mà là cả sự kiên trì và lòng tin gửi trong từng gói thuốc.
Chiều muộn, khi nắng đã tắt sau dãy núi, ông lại ngồi bốc thuốc, gói từng thang cẩn thận để gửi đi cho bệnh nhân xa.
Một ngày làm việc kết thúc trong tiếng côn trùng râm ran, giữa mùi thơm dịu của thảo dược – giản dị mà trọn vẹn như chính cuộc đời người thầy thuốc nơi núi Ba Vì.
THÔNG TIN LIÊN HỆ




BÀI VIẾT LIÊN QUAN